Lòng trung thành và tình yêu · Đam mỹ

[LTT & TY] Lòng trung thành • Kết thúc

giaoduong1

Santiago, tại một tòa giáo đường nhỏ hẻo lánh, cha sứ mù dáng vóc tiều tụy tuyên bố ý chỉ thượng đế.

Tội ác của linh hồn đều được gột rửa, những trái tim yêu nhau đắm chìm dưới thánh quan.

Tất cả mọi tai nạn, sóng gió, bất hạnh đều được mang xa.

Dưới sự chứng kiến của thần linh, hai người ở bên nhau đến suốt cuộc đời.

—— Nhân danh tình yêu  ——

Chúc phúc các con, A-men.

 —————–

Trong lòng bàn tay Bùi An chảy ra mồ hôi lạnh, hắn siết chặt khẩu súng để ở thái dương, run rẩy rồi lại dồn lực vào ngón tay.

Tiếu theo dõi hắn không chớp mắt.

Bùi An nhìn nam nhân trước mặt. Y có gương mặt trên cả “anh tuấn xinh đẹp”, ở thời điểm này, lại mị hoặc giống như yêu tinh.

Y luôn đứng thẳng, hơi hơi nghiêng đầu, ngạo nghễ nhìn thấu tất cả mọi việc.

Y có đôi mắt luôn mang theo lãnh ý, nhưng lúc này ở trong đó phủ một tầng hơi nước tựa như xuân thủy làm say lòng người.

Theo ngón tay chậm rãi ấn xuống, ánh mắt kia dần dần biến lại lạnh như băng .

Lạnh như băng giống như một cỗ máy không có tình cảm.

Lạnh như băng đến đau đớn.

Bùi An nhắm mắt lại thật sâu, đột nhiên ném đi khẩu súng, ôm chặt lấy Tiếu.

“Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. . . . . .”

Tiếu nhìn hắn, trong mắt nảy lên ý cười, tinh quang phát sáng đầy màu sắc.

Bùi An hắn, cuối cùng đã đồng ý rồi.

“Tôi thật là  ích kỷ, chung quy. . . . . . Vẫn là không từ bỏ được.”

Không từ bỏ được, làm cho nam nhân mạnh mẽ trước mắt này, lại trở về tình cảnh nguy hiểm.

Không từ bỏ được, quyết định đẩy y vào vực sâu lạnh như băng.

“Không, cám ơn ngươi.”

Tiếu nâng tay trái, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Bùi An nói: “Tôi thống hận chính mình làm thương tổn anh, đừng thân thiết như thế.”

Tiếu lại nhẹ nhàng cười: “Chúng ta đã khổ sở lâu như thế, không cần lại phải lo lắng thêm những cái khác.”

Thân thể yếu đuối của y nằm trên đùi Bùi An, ngửa đầu, nhìn thấy cái cằm cương nghị lãnh ngạnh của nam nhân trước mặt.

Giờ đây tất cả mọi sai lầm đều đã xảy ra, cũng mang đến  những kết quả tương ứng, y lựa chọn đối mặt.

Nhìn từ một khía cạnh nào đó mà nói, Tiếu chính là một con người kiên cường.

Có lẽ cả đời này, y chỉ yếu ớt một lần này thôi .

Y sẽ không nói cho Bùi An biết, vừa rồi dưới ánh mắt lạnh như băng đó, chôn dấu  nội tâm đau đớn đến thế nào.

Cũng giống như Tiếu vĩnh viễn sẽ không nói cho Bùi An biết, bí mật về cây súng này.

Vì người này, y phải trở nên mạnh mẽ. Mạnh mẽ đủ để bảo hộ phần yếu đuối này.

“Ngươi xem, Bùi An, ngươi còn nợ ta nhiều lắm, cho dù vừa rồi ngươi có chết, cũng chưa có trả xong .” Tiếu cười khẽ  chế nhạo hắn.

Bùi An mở to mắt, gật gật đầu, hắn còn thật sự hứa hẹn, “Tôi sống , dùng cả đời này để trả nợ anh. Cha mẹ, anh em, thân nhân, tình nhân, bằng hữu, thuộc hạ, không ai cho anh thì để tôi cho anh.”

Tiếu nói: “Tốt, không cần phải mệt mỏi quá.”

Bùi An cười rộ lên.

Hắn trả lời: “Không, đó là hạnh phúc.”

Một tuần sau, Tiếu xuất viện.

Khi đó mới vừa sang tiết thanh minh [*], Bùi An do dự  nói với Tiếu, muốn đi thăm mộ me.

Nếu là thường ngày, Bùi An cũng không đến nỗi cảm thấy khó nói, nhưng hiện nay Tiếu bệnh nặng mới khỏi, mà lại còn do chính mình gây ra, Bùi An cảm thấy không muốn rời xa Tiếu.

Tiếu biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, mỉm cười, quyết định hai người sẽ cùng đi.

Vào khu nghĩa trang, Tiếu ra lệnh cho bọn vệ sĩ đứng ở ngoài.

Bùi An kiên quyết phản đối, lại không cản nổi Tiếu.

“Ngươi không phải là vệ sĩ của ta sao?” Tiếu cười nói, đem tay trái nắm chặt lấy tay Bùi An, an tâm dựa vào hắn.

Bùi An cầm thật chặt, trong lòng âm thầm thề, tuyệt không làm cho y chịu một chút thương tổn nào nữa.

Hai người đi đến trước mộ của mẫu thân Bùi An, Bùi An tiến lên từng bước, chuẩn bị cúi đầu.

Tiếu lại ngăn hắn lại, xoay người đối mặt Bùi An.

“Bùi An, ta vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

“Cái gì. . . . . . Sao?” Lồng ngực Bùi An dấy lên cảm giác bi thương cùng lo lắng.

“Ngươi đối ta, đến tột cùng là trung thành hay là yêu.” Tiếu vô cùng nghiêm túc hỏi.

Bùi An trầm mặc một lát, cười khổ nói: “Anh rõ ràng nhìn đến thanh thanh sở sở, vì sao tới rồi bây giờ còn không chịu tin tưởng.”

Tiếu lắc đầu: “Ta không phải hoài nghi, chính là bất an.”

Bất an. . . . . .

Tiếu cũng sẽ bất an sao. . . . . .

Bùi An đột nhiên ôm lấy Tiếu, gắt gao mà ôm vào trong ngực.

“Tiếu, phải biết rằng, tôi trung thành, cơ thể của tôi, tánh mạng của tôi, tất cả mọi thứ của tôi đều cho anh .”

—— như vậy yêu đâu?

“Của tôi hết thảy hết thảy đều cho anh . Như thế nào có thể. . . . . . Còn không phải là yêu?”

—— đúng vậy, như thế nào có thể không phải là tình yêu?

Tiếu nhắm mắt lại, im lặng mỉm cười.

Nam nhân ít lời từ trước đến nay này, cuối cùng cùng đã kích động đem hết thảy tất cả những lời khó nói phun ra hết a.

Bất quá thế này đã đủ rồi.

Thật sự đã có đủ rồi. . . . . .

Tiếu kéo tay Bùi An qua, cùng hắn đang đứng ở trước mộ.

Khoảnh khắc này, Tiếu rốt cục hạ xuống một quyết định, quyết định của cả đời.

Tiếu ở trước mộ, cung kính vái ba vái, y nói: “Cám ơn người, còn có, chúc người trên thiên đường mạnh khỏe, mẹ!”

—— Tiếu, kêu nàng. . . . . . mẹ.

—— mẹ.

Bùi An trong ánh mắt hơi hơi ướt át, kia khoảnh khắc hạnh phúc này đã làm tan chảy hết mọi bi thương.

Hắn dùng lực cầm chặt lấy tay Tiếu, cũng cúi đầu thật sâu.

“Cầu người nghỉ ngơi an lành, mẹ. Con, hết thảy đều tốt, thật sự. . . . . . Tốt lắm. . . . . .” Bùi An nói.

Trước mộ đặt một bó hoa bách hợp, dưới ánh mặt trời thiêng liêng và bình yên.

Ngày 17 tháng 4

Santiago, tại một tòa giáo đường nhỏ hẻo lánh, cha sứ mù dáng vóc tiều tụy tuyên bố ý chỉ thượng đế.

Tội ác của linh hồn đều được gột rửa, những trái tim yêu nhau đắm chìm dưới thánh quan.

Tất cả mọi tai nạn, sóng gió, bất hạnh đều được mang xa.

Dưới sự chứng kiến của thần linh, hai người ở bên nhau đến suốt cuộc đời.

—— Nhân danh tình yêu  ——

Chúc phúc các con, A-men.

———————–[Hoàn]———————–

[*] tiết thanh minh thường vào tháng 3, đây là thời gian người ta thưởng hay đi tảo mộ

Bình luận về bài viết này